Có một buổi hè nóng nực vô cùng, tôi ăn bữa trưa trong một toa xe lửa của Công ty New Haven Railway.Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la.Vậy thì phải làm sao? Phải tập phân tích theo ba giai đoạn căn bản sau đây:Ông bèn tìm trong thư viện lớn nhất ở Nữu Ước hết thảy những cuốn sách bàn về vấn đề ấy và ông chỉ thấy vỏn vẹn có 25 cuốn, còn sách nghiên cứu về.Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi.Có khi tôi ngạc nhiên về những lỗi lầm nặng của tôi.Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố.Trung bình thể lực của họ là 50 kí lô rưỡi.Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc?Chúa đặt tôi tới dòng nước trong.
