Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.Hồn nhiên đến đáng sợ.Không phải ai cũng ít ngộ nhận…Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.