Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.