Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Mẹ không giúp được tôi đâu.Thôi thì dùng vào chỗ khác.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.