Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.