Tôi nhận ra sự thật rằng: người giàu đúng là suy nghĩ khác người nghèo, thậm chí khác giới trung lưu.Tôi hỏi bạn, bạn có “chiếc bánh” để làm gì nếu bạn không ăn được? Vậy bạn định làm gì với nó? Đặt lên bàn và ngồi ngắm suốt buổi tối chăng? Bánh ngọt là để ăn và thưởng thức cơ mà.Sau đó, tôi trình diễn cách cắm mũi tên vào cổ họng và nhờ một người khác dùng tay ấn mạnh vào đầu kia.Tôi lo rằng mình sẽ thất bại, hay tệ hơn là sẽ thành công nhưng rồi lại đánh mất tất cả.Năng lượng bị nghẽn tắc sau đó sẽ chuyển hóa thành những cảm xúc tiêu cực.Người giàu tập trung vào tiềm năng lợi nhuận.Bạn là người duy nhất quyết định mình “xứng đáng” hay “không xứng đáng”.Cô gửi lại chiếc áo và hẹn hôm sau quay lại, thay vì mua ngay lúc đó như thói quen thường lệ của cô.Mặt khác, nếu bạn quyết định kiếm 50.Cảm giác ấy sẽ thôi thúc, khiến bạn tiêu xài quá độ một cách vô thức như một cách thể hiện cảm xúc của mình.
