Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Bỗng chị bị tuột mất dép.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Nhưng thấy cũng hay hay.