Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội.Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh.Ông theo lớp giảng của tôi.Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ.Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75.Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được.Mà các sinh viên đại học đều biết rằng: "Tạo hoá ghét sự trống rỗng lắm".Bà nói: "Ông Carnegie, tôi thuật cho ông nghe một chuyện mà từ trước tới nay tôi chưa nói, cả với nhà tôi nữa.Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi".Hai người cô tôi, vừa già, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba đứa trong số năm anh em chúng tôi.