Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.Từ hôm nay, tôi sẽ cố gắng học thêm tiếng Thuỵ Điển, hầu lần sau sẽ không phạm những lỗi như một đứa trẻ mới học nữa.Nói vậy có phải là nói mò không? Không.Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này:Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết.Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo".Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân.Tôi vừa móc điện thoại lại, thì lại có người khác kêu.Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết.Ta thấy ít nguyên nhân nào phá hoại nhan sắc một người đàn bà mau chóng bằng ưu tư.
