Tôi đã nói về điều này rồi.Tự ngã cứ luôn bận tâm giữ cho quá khứ còn sống mãi, bởi vì không có quá khứ thì bạn là ai kia chứ? Nó lại hằng hằng phóng chiếu tự thân vào tương lai để bảo đảm rằng nó còn tiếp tục tồn tại, và để tìm kiếm một loạt giải thoát hay đáp ứng nào đó ở đấy.Theo Einstein, không gian và thời gian không tách rời nhau.Vì vậy họ buộc phải chấp nhận cái không thể chấp nhận được.Ông muốn ám chỉ điều gì khi nói đến các mức độ ý thức mê muội khác biệt nhau?Giá như họ biết được rằng tiến vào cái Bây giờ thật dễ dàng biết bao, rằng sức mạnh của sự hiện trú sẽ xóa nhòa quá khứ cùng nỗi đau khổ của nó, và rằng thực tại sẽ đập tan ảo tưởng.Bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu có cái đẹp, thì bằng cách này hay cách khác thứ tinh hoa nội tại ngày cũng chiếu rọi tới được.Nếu không, phải chăng còn có việc gì đó lẽ ra bạn “phải” làm nhưng bạn không làm? Hãy trỗi dậy để thực hiện ngay tức thì.Tôi không đồng ý rằng thân xác cần phải chết đi.Nhưng kinh nghiệm dù có đẹp đẽ thế mấy đi nữa cũng đến rồi đi.
