đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.Chip nhớ lại hồi năm ngoái, có lần Chip bị bạn bè bắt nạt, ba Chip nhiều lần đích thân lên tận trường để kiến nghị thầy cô và ban giám hiệu mặc dù lịch công việc của ông luôn dày đặc.Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất.Vừa muốn noí thật nhiều nhưng lại vừa không biết phải bắt đầu từ đâu.Ba biết không, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, con rất buồn.Cả lớp reo hò như điên vì vốn chẳng có đứa nào mặn mà gì với môn học này cho lắm, những đứa chưa học bài lại còn mừng hơn:Bỗng Chip chợt nghĩ đến những lời vị sư cô đáng kính nói ở chùa hôm trước, Chip giật mình “Mình đa cảm quá chăng?”.Có lẽ ba sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận đươc bức thư này của con.Gió mùa này lạnh lắm, không biết cô ấy có đấp chăn kỹ không, mình định nhắn tin nhắc nhở mà thôi, không trả lời cũng vậy, mà mắc công mẹ cô ấy cầm điện thoại thì sao, một lần rồi còn gì.nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí.