Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.